Tôi 32 tu:;ổi nhưng may mắn lấy được vợ 68t nhiều tiền lại còn m:-;ê m:ệt mình, tôi luôn có cách dỗ vợ nhiều người phải ‘bái sư’ học hỏi
Tôi 32 tuổi, nhưng lấy được vợ 68 tuổi — giàu có, quyền lực, lại còn mê mệt tôi như bùa ngải.
Bạn bè gọi tôi là “huyền thoại bẻ lái cuộc đời”, riêng mấy ông anh trong hội còn xin “bái sư” học bí kíp giữ lòng người phụ nữ lớn hơn mình tận 36 tuổi.
Tôi chỉ cười:
“Tôi không cần làm nhiều. Chỉ đúng 1 việc – mỗi tối 9h, luôn đấm bóp, xoa vai cho bà ấy trước khi ngủ. Thứ bà ấy cần nhất không phải tình dục, mà là cảm giác được chăm sóc.”
Tôi làm đều như cơm bữa.
Điện thoại có kêu cũng để sang một bên. Bạn rủ nhậu cũng từ chối. 9h là “giờ vàng”, tôi đắp chăn, bóp lưng, thủ thỉ mấy câu âu yếm kiểu:
“Cả đời vất vả rồi, giờ anh chỉ muốn em được an nhàn.”
Tôi nghĩ mình đang cầm trịch. Tôi tưởng tôi là người khiến bà ấy “quay như chong chóng”.
Cho đến một hôm… bà ấy giả vờ ngủ, còn tôi thì lén rút điện thoại nhắn tin cho một “bé 22” tôi mới quen.
Nhưng vừa mới gõ chữ “Nhớ em quá” thì… đèn phòng ngủ bật sáng.
Bà ấy ngồi dậy, tỉnh táo như chưa từng nhắm mắt, đặt lên bàn một xấp giấy… sổ tiết kiệm, hợp đồng nhà, xe, cổ phần công ty — tất cả… đã được sang tên người khác từ tuần trước.
Rồi bà ấy lạnh lùng nói:
“Tôi biết cậu diễn từ lâu rồi. Nhưng tôi muốn xem cậu bền được bao lâu. Cũng may, chưa kịp ‘hưởng’ gì nhiều.”
“Còn việc xoa bóp mỗi tối 9h? Cảm ơn, tôi ghi nhận như một dịch vụ miễn phí.”
Tôi đứng đơ như đá. Mọi thứ tôi tưởng là của mình, giờ tan thành mây.
Bà ấy bước ra khỏi phòng, không quên quay đầu cười nhẹ:
“À mà này, tôi vừa tuyển một trợ lý mới 29 tuổi, cao ráo, chăm chỉ, ngoan ngoãn. Đêm qua, nó đấm bóp tốt hơn cậu nhiều.”
Sau hôm đó, tôi như rơi xuống đáy.
Bà ấy đi mất dạng, tôi thì vẫn cố giả vờ ngạo nghễ, nghĩ:
“Chẳng sao, bà ta già rồi, sớm muộn gì cũng mềm lòng mà quay lại. Lúc đó mình diễn tiếp, lại đâu vào đấy.”
Tôi gọi. Không nhấc máy.
Tôi mò về biệt thự. Cổng đã đổi mã khóa.
Tôi đến công ty bà ấy, thì lễ tân nói:
“Chủ tịch tạm nghỉ, giao toàn quyền điều hành cho… trợ lý mới.”
Tôi chết lặng khi thấy người trợ lý bước ra – đúng là cậu trai 29 tuổi, trẻ hơn tôi, đẹp hơn tôi, và mặc chiếc áo ngủ… từng là của tôi.
Cậu ta cười, vỗ vai tôi như tri kỷ:
“Chị ấy bảo tôi cảm ơn anh. Nhờ anh lười, nên mới có chỗ cho tôi.”
Tôi điên tiết quay về nhà trọ, định tìm “bé 22” mình vẫn qua lại.
Nhưng vừa mở cửa phòng… một người đàn ông lạ ngồi đó, với hai cảnh sát bên cạnh.
“Anh là Nguyễn Văn H.? Chúng tôi mời anh về làm việc vì có đơn tố giác về hành vi lừa đảo, chiếm đoạt tài sản.”
Tôi bị bắt ngay trong đêm.
Người đứng tên đơn tố giác… chính là vợ cũ 68 tuổi.
Trong đơn, bà liệt kê đầy đủ: các khoản tiền tôi xin “mượn tạm”, món đồ tôi lấy đem bán, kể cả việc tôi đứng tên hộ căn chung cư… giờ đã chuyển nhượng về quỹ phúc lợi cho nhân viên công ty bà.
Lúc bị còng tay, tôi mới hiểu:
Tôi chưa từng là kẻ điều khiển. Tôi chỉ là “con tốt” trong một ván cờ bà đã tính trước từng nước đi.